Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Tất cả người ta từng gặp, không một người nào là ngẫu nhiên, người đến bởi nợ đầy, người đi bởi duyên cạn, mọi thứ đều là duyên phận an bài, chúng ta trở thành vợ chồng cũng chính là vì đủ duyên.
Chúng tôi đã sinh ra và lớn lên cùng một xã, gần nhà nhau, và biết nhau từ những ngày thơ bé. Tuổi thơ của chúng tôi gắn bó với nhau qua những trò chơi, những buổi chiều hè nô đùa, và những kỷ niệm vô tư của những năm tháng rực rỡ. Thời gian trôi qua, chúng tôi bước vào những con đường riêng: tôi trở thành một giáo viên vùng cao, dành trọn tâm huyết cho việc giảng dạy và dìu dắt thế hệ trẻ; còn anh, với trái tim đam mê và lòng tận tụy, trở thành một bác sĩ, cống hiến cho sự nghiệp chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Chúng tôi đều rời xa quê hương, mỗi người bận rộn với cuộc sống của mình, ít có cơ hội trở về nơi chốn xưa.
Và rồi định mệnh đã sắp đặt cho chúng tôi một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ. Trong ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, khi những kỷ niệm xưa bỗng chốc ùa về, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau. Cái nhìn đầu tiên, mặc dù đã trải qua bao năm xa cách, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như được hồi sinh. Những cảm xúc đã ngủ yên bỗng dưng trỗi dậy, và chúng tôi nhận ra rằng có một điều gì đó thật đặc biệt đã hình thành trong trái tim mình.
Chuyện tình yêu giữa chúng tôi bắt đầu từ khoảnh khắc đó, như một bản giao hưởng mới đầy cảm xúc và hy vọng. Dù chúng tôi đã từng xa cách và đi trên những con đường riêng biệt, nhưng giờ đây, chúng tôi lại tìm thấy nhau, và câu chuyện tình yêu này chính là món quà tuyệt vời mà cuộc sống đã dành tặng.